Nguồn :
http://board.bitefight.vn/index.php?page=PortalVào một đêm trăng tròn…
Bên ánh lửa trại bập bùng…
Có hai người - một già một trẻ ngồi cạnh nhau.
Họ đang kể cho nhau nghe…về một truyền thuyết…
“Đã từ lâu…rất lâu rồi…
Từ thời loài người còn sống trong mê muội…
Họ bị ám ảnh…Họ sống trong nỗi sợ…
Nỗi sợ bị BÓNG ĐÊM vây quanh…
Tuy nhiên…không phải ai cũng sợ BÓNG ĐÊM
Họ cũng là con người…mà cũng có thể nói rằng họ KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI…
Bởi vì một phần trong tâm hồn họ KHÔNG THUỘC VỀ LOÀI NGƯỜI
…
Họ là ai?
…
Họ ư?.....
CHÚNG là những đứa con khát máu của BÓNG ĐÊM !!!
NGƯỜI SÓI và MA CÀ RỒNG !
Không ai biết chúng xuất hiện từ đâu
Chỉ biết chúng ĐÃ TỪNG là con người
Đêm đen buông xuống là lúc chúng hành động
Thèm khát máu thịt…
Phát điên lên khi nhìn ánh trăng tròn…
Bước đi trên mặt đất…lùng sục từng con mồi
Thế rồi…cái gì đến cũng phải đến…
Máu của người phàm chảy ròng ròng…không thỏa mãn cơn khát của chúng
Thịt tươi của người thường…không đủ để làm dịu cơn đói của chúng
Chúng quay lại cắn xé lẫn nhau
Điên cuồng…không khoan nhượng…vì bản năng sinh tồn
Cuộc chiến cứ thế kéo dài bất tận….!”***
Chính nó đấy,kia kìa,lại vẫn là cái thằng bé rách rưới đó.Nó chỉ khoảng 14,15 tuổi,nó có đôi mắt màu xanh và mái tóc hung vàng.Chẳng ai biết bố mẹ của nó đâu.Có người bảo bố mẹ nó đã bỏ rơi nó từ khi nó vừa sinh ra,có người nói đã chết một cách rất kì lạ,nhưng cụ thể thế nào thì không ai rõ.Tôi nghiệp,hằng ngày mọi người vẫn thấy nó lê bước qua từng gian hàng ở Khu Chợ xin miếng ăn,nhiều lúc còn ăn trộm.Mọi người ở Khu Chợ đều rành mặt nó,gần như chẳng ai muốn nó lại gần gian hàng của mình,bởi vì nó không xin được gì thì cũng ăn trộm,ăn cắp.Chẳng lẽ không ai cho nó được cái gì ư?Không phải thế!Lúc đầu vẫn có người cho nó bánh mỳ,nhưng càng ngày càng ít dần,bởi vì nó xin nhiều quá,ngày nào cũng đến.Những người buôn bán ở Khu Chợ cũng nghèo khổ,lo cho mình còn chưa xong nói gì đến thằng bé kia?Vài ngày không xin đc gì,đói quá thằng bé đó chuyển sang ăn trộm.Vậy là cứ mỗi lần thấy nó,những người ở Khu Chợ đều tìm mọi cách xua đuổi,tránh xa nó.
- Thật đáng thương,chả lẽ không ai cho nó được cái gì hay sao?
Người rao hàng Công Cụ kêu lên,tay chỉ về phía thằng bé kia,giọng đầy thương cảm.
- Dù nó hay ăn trộm,những cũng chỉ vì nó quá đói thôi.
Một người nào đó lên tiếng.
Gã thương nhân Giáp Trụ ở gian hàng kế bên nhoài cả người sang,chép miệng đồng tình :
- Mỗi ngày cứ cho nó cái bánh để nó cút đi chỗ khác,chứ để nó lởn vởn quanh đây thế nào cũng mất một số thứ với nó !
Bỗng có tiếng đập bàn đánh “Rầm” một cái,mọi người cùng giật mình quay về phía tiếng động phát ra,thì ra là gã lái buôn Vũ Khí,hắn nổi tiếng là kẻ nóng tính nhất Khu Chợ.Hắn trợn trừng mắt lên,tỏ vẻ khó chịu rồi chửi :
- Thằng lõi con khốn kiếp,mẩu bánh mỳ ăn dở tôi vừa để đây,quay lại đã biến mất rồi,đích thị là nó chứ còn ai vào đây nữa ! Thằng ôn con !
Kì lạ,hắn vừa nói vừa thở hồng hộc như con bò tót say máu khi nhìn thấy màu đỏ,trông thật buồn cười.
- Khà khà,cứ bình tĩnh,anh bạn,một mẩu bánh có gì đâu,lát nữa ra Quán Rượu tôi sẽ đãi anh vài cốc.
Tên thương nhân Găng Tay quay sang vừa nói,vừa nhíu con mắt ti hí gian xảo lại,nở một nụ cười ma mãnh.
Thế rồi,không ai bảo ai,tất cả cùng nhìn về phía thằng bé.Nó đã đi ra khỏi khu chợ. Bình thường nó có bao giờ chịu rời khỏi đây khi mà trời chưa tối hẳn đâu?Tại sao thế nhỉ?Mà thôi,mặc kệ,ai cần quan tâm cơ chứ?Thế chẳng phải là càng tốt sao?Nghĩ vậy,tất cả những người kia quay trở về công việc chính của mình.Những tiếng rao bán,chào hàng lại nổi lên một cách ồn ào.Họ đang cố bán hết chỗ hàng hóa còn lại vì trời sắp tối hẳn rồi.
Những người ở Khu Chợ không hiểu tại sao thằng bé lại bỏ đi sớm như thế?Nó đang có suy nghĩ gì?
Có lẽ không ai biết được lúc đó nó đang nghĩ gì.
Chỉ biết rằng những suy nghĩ của nó về sau sẽ làm thay đổi vận mệnh của tất cả !
***
Trời đã tối.
Những tiếng ồn ào ở Khu Chợ đã hết hẳn.Cả Khu Chợ đông đúc nhộn nhịp là thế mà giờ đã vắng tanh,chỉ còn sót lại vài thương nhân đang dọn hàng,lác đác một vài tiếng xì xào của các thương nhân.Họ đang bàn tán,than thở với nhau về một ngày buôn bán ế ẩm,tất cả đều hi vọng ngày mai việc buôn bán sẽ khá khẩm hơn.
Trời đã tối hẳn…
Cách đó không xa,tiếng ồn ào lại nổi lên rộn rã.Tiếng hò hét,cười nói sằng sặc,tiếng đập bàn,quát tháo xen lẫn những tiếng leng keng của cốc bia,ly rượu khi va vào nhau tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp khó tả.Đó chính là Quán Rượu - Đây chắc chắn là nơi bẩn thỉu và khó chịu nhất trong cả thành phố.Đó là nơi mà tất cả cùng hò hét,đập phá,chửi bới lẫn nhau.Xa xa đằng kia là một không khí hoàn toàn trái ngược – Nhà Thờ.Những tiếng lầm rầm cầu kinh,xưng tội của các con chiên ngoan đạo,tiếng giảng đạo trầm trầm của đức cha;quả thực là một nơi giúp cho tâm hồn con người được thanh thản hơn.
Lại vẫn là thằng bé đó,nó đang hướng về phía Nghĩa Trang một cách vô thức.Nó định làm gì?Nghĩa Trang có gì hấp dẫn nó chứ?Nơi đó chỉ có những xác chết và quanh năm luôn ảm mùi tử khí nồng nặc.Không phải do tên phụ trách Nghĩa Trang làm ăn tắc trách,không chôn cất người tử tế,mà là vì không hiểu sao cứ qua một đêm khu Nghĩa Trang lại có vài xác chết vứt ở đó.Tất cả đều bị giết hại một cách dã man đến nỗi không thể nhận dạng được : vết cắn xé ở đầu và cổ,toàn thân vết đâm,chém dọc ngang và MÁU BỊ HÚT CẠN.Số xác chết như thế ngày càng nhiều,đến nỗi không thể chôn riêng được mà phải đào hố to chôn tập thể những cái xác vô thừa nhận đó.Mùi tử khí bốc lên từ những cái mồ chôn tập thể đó khiến cho bất kì ai vô tình đi qua đều phải bịt mũi tránh ra xa.
Bây giờ đã là nửa đêm.Ánh trăng tròn lên tới đỉnh,phủ xuống mặt đất một màu sắc u linh huyền ảo.Cả thành phố dường như chìm trong sự yên lặng,tĩnh mịch.Ngay cả những tên nát rượu nhất cũng đã tìm được đường về đến nhà mình.
…..
Những kẻ nát rượu đó thật may mắn…
…Vì họ không về nhà quá muộn…ít nhất là TRƯỚC KHI MẶT TRĂNG LÊN TỚI ĐỈNH.
Thằng bé đó đang nằm trên đám cỏ xanh mướt gần 1 cái mộ vô danh,cách đó không xa là một khu rừng âm u.Thì ra là vậy,nó đã kiếm được chỗ ngủ tốt,hơn là nằm ở bậc thềm ngoài cửa Thư Viện – nơi mà mỗi sáng nó lại bị ăn một cái véo tai,vài cái tát và tiếng quát tháo vì “làm ô uế nợi tụ họp của những người trí thức” theo như lời tay quản lí Thư Viện thường xuyên khoe khoang.
Mặt trăng huyền ảo vẫn tròn vành vạnh…
Gió thổi nhẹ…
Cảnh vật xung quanh tĩnh mịch…
Bỗng một trận gió mạnh thổi tới,cuốn theo lá cây và bụi,khiến cho nó giật mình tỉnh giấc.Một cái gì đó…không,chính xác hơn là ba bóng đen to lớn.Chúng lao vụt ra khỏi lùm cây liễu gai ngay gần ngôi mộ vô danh đó,bay vút lên trên không kèm theo những tiếng rít chói tai.
Ngước nhìn lên một cách kinh ngạc,thằng bé chợt nhận ra đó không phải là người bình thường.Trong cơn hoảng loạn,nó chỉ kịp nhận ra chúng to lớn,có đôi cánh dơi và hàm răng sắc nhọn.
…đôi hàm răng sắc nhọn…
Bọn chúng vẫn đang ở trên không,đôi cánh dơi vẫn không ngừng đập.Chúng nhìn xuống con mồi xấu số ở dưới kia,ánh mắt hằn lên những tia đỏ dại cuồng.Một tên trong số chúng rít lên :
- Nhìn kìa,một đứa trẻ !
Tên kia đáp :
- Tao thích trẻ con,thịt chúng thật mềm…
- Và máu cũng tươi nữa chứ,không mặn và tanh nồng như lũ người lớn.
Tên còn lại cười gằn,vết sẹo trên mặt hắn dúm dó lại.
Thế rồi một tên trong số chúng rít lên những tiếng ghê rợn,lao thẳng về phía “con mồi xấu số” kia.
Nỗi sợ hãi đã khiến cho toàn thân thằng bé cứng đờ,chỉ còn biết nhắm mắt chịu chết,tưởng chừng như số phận của nó đã nằm gọn trong tay bọn chúng.
Tên kia đã lao đến rất gần…
Chỉ một chút nữa thôi…
Gần hơn chút nữa…
SOẠT…PHẬP ! Một ngọn lao từ đâu bay vút đến,cắm phập vào bộ ngực đầy lông lá của tên kia.Kình lực của ngọn lao mạnh đến nỗi xuyên thủng người hắn và hất văng hắn ra đằng sau.
…xuyên thủng người hắn và hất văng hắn ra đằng sau…
Hắn gào lên đau đớn,không ngừng giãy giụa.Máu chảy loang lổ nhuộm đỏ cả thảm cỏ xung quanh.Cuối cùng hắn thở hắt lên một tiếng,máu tươi từ miệng ộc ra.Tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt lịm.Hắn tắt thở,đầu vẹo sang một bên,mắt vẫn mở trừng trừng lộ rõ vẻ kinh hoàng,máu từ miệng vẫn không ngừng trào ra.