Ragnarok - Peon Allstars Guild
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ragnarok - Peon Allstars Guild

Chào mừng các bạn đến với Peon Allstars
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chapter 9: Nhóm 3

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Lilly
Admin Forum
Admin Forum
Lilly


Tổng số bài gửi : 101
Join date : 14/05/2009

Chapter 9: Nhóm 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Chapter 9: Nhóm 3   Chapter 9: Nhóm 3 I_icon_minitimeFri May 15, 2009 10:39 pm

Aruki quay lại thì thấy một anh chàng cung thủ đang đứng đằng sau. Anh ta chìa tấm phiếu của mình ra và nói:

-Tôi cũng nhóm 3.

Aruki cười và chìa tay ra nói:

-Vậy à? Rất vui vì được cùng nhóm với anh.

Anh chàng cung thủ có vẻ hơi ngượng ngùng trước sự tự nhiên của Aruki. Anh ta rụt rè bắt tay cậu và nói:

- Tôi tên là William, nếu thích, cậu có thể gọi là Will cũng được.

- À vâng, Will. Tôi tên là Aruki.

- Chào Aruki.

- Nhóm chúng ta còn 3 người nữa phải không? Không biết họ ở đâu nhỉ?

- Tôi không rõ, nhưng mà tìm được nhau thì hơi khó, nhiều người thê này cơ mà.

Will chưa nói hết câu thì có 1 người gọi giật từ đằng sau.

- Xin lỗi hai cậu, hai cậu có thể cho tôi biết nhóm 3 đang ở đâu ko?

Aruki quay lại thì thấy 1 linh mục trẻ tuổi đang hỏi. Aruki kính cẩn cúi chào và nói:

- Thưa Cha, đây chính là nhóm 3.

- Lạy Chúa, quả là may mắn, tôi đã đi gần như khắp quán trọ để tìm mọi người.

Aruki cười và nhanh miệng giới thiệu:

- Thưa Cha, con tên là Aruki còn anh bạn này là William.

Ngài linh mục cười trừ và nói:

- Tôi đâu già đến mức mà cậu gọi là Cha, thôi, bỏ qua nghi lễ đó đi, ko cần thiết với tôi lắm đâu. Tôi tên là Raphiel, cậu có thể gọi tôi bằng tên.

Aruki cười và bảo:

- Ấy chết, con đâu dám. Tuy nhiên nếu như Cha đã nói vậy thì con cũng xin phép được gọi Cha là "ngài".

Raphiel cười đáp lại:

- Tôi ko biết rằng cậu lại được giáo dục cẩn thận đến thế. Có lẽ cậu xuất thân trong một gia đình quyền quý chăng?

Aruki hơi nhợt mặt:

- Không dám, gia đình con trước kia rất mộ đạo nên con đã được dạy là hết sức tôn trọng những linh mục, những tu sĩ.

Raphiel đôi mắt hơi thoáng buồn mà nói nhỏ:

- Không phải linh mục nào cũng đáng được kính trọng cả đâu.

Rồi ngài nhìn sang William và nói:

- Anh bạn có vẻ ít nói quá. Không giống cậu bé nhiều lời kia.

William lúng túng một lát rồi nói:

- Xin lỗi, đây là lần đâu tiên tôi rời khỏi làng nên hơi bỡ ngỡ, xin ngài thứ lỗi.

Raphiel nhận xét:

- Cậu giống y chang những cung thủ trước đây tôi đã gặp. Có lẽ các cung thủ đều là những người trầm tư và ít nói thì phải?

Will cười đáp:

- Sự trầm tư tạo cho chúng tôi sự tập trung hơn, điều đó giúp chúng tôi rất nhiều trong việc thực hiện các kỹ năng.

Aruki phát chán anh chàng cung thủ ít nói này, lúc nào cũng chỉ im lặng như một con mèo ngoan. Nó khiến cậu nhớ đến con mèo Xalasi đáng ghét lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn để lấy lòng cha. Chợt Raphiel lên tiếng:

- Con hai người nữa phải không? Liệu bọn họ có tìm đến đây được không nhỉ?

- Thiếu gì cách! - Aruki cười nói. Rồi cậu nhảy lên bàn và hét lớn:

- Ai ở nhóm 3 thì làm ơn ra đây tập trung hộ cái.

Dĩ nhiên với cái mồm được mệnh danh là "loa phóng thanh", tiếng của Aruki vang khắp phòng trọ. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Will đỏ mặt và kéo Aruki xuống:

- Trời, cậu làm cái gì đấy hả? Đừng làm xấu mặt cả đám chứ?

Aruki vung tay ra và nói:

- Xấu mặt là sao hả? Đây là cách tốt nhất đấy.

Raphiel phì cười bảo:

- Có lẽ, cách của Aruki vừa làm lại là cách hay nhất đấy.

Quả như lời của ngài linh mục, sau tiếng hét của Aruki, từ đám đông bước ra một thiếu nữ.

Đó là một vũ công xinh đẹp như hoa với mái tóc vàng rực như nắng, làm da trắng được phủ lên một bộ xiêm áo vũ nữ mỏng tơi và thanh thoát. Bộ xiêm áo được gắn nhiều đồ trang sức khiến mỗi bước của nàng có tiếng kêu thật vui tai. Chiếc vòng đội đầu rủ xuống những hạt cườm trước trán và phủ dài xuôi mái tóc. Bên hông phải của thiếu nữ đeo một chiếc roi hoa hồng. Đôi mắt xanh nước biển lấp lánh và đôi môi nhỏ, chúm chím hồng khẽ cất lên những âm thanh trong vút:

- Đây là nhóm 3 à? Khổ quá, tôi tìm mọi nơi mà chẳng thấy, lại vướng mấy kẻ vớ vẩn cứ cản đường, đến nản.

Rồi cô nhìn Aruki, đong đưa ánh mắt và nói:

- Là cậu bé Tập sự này gọi đó hả? Kể ra cậu cũng bạo dạn gớm nhỉ! Hóa ra nhóm 3 lại là nhóm "xui xẻo" mà mọi người bàn tán sao?

Rồi cô lại cười đến gần Aruki và tiếp tục:

- Đừng lo, cậu bé đẹp trai, tôi không coi cậu là kẻ xui xẻo đâu, Tập sự ạ!

Cô ta phá lên cười khoái chí.

- ARUKI ! - Có một tiếng nói dằn ra, uy nghiêm.

Cô vũ công chợt im bặt và nhìn cậu. Aruki nhấn mạnh, rõ ràng thêm một lần nữa:

- Là Aruki!! Không phải Tập Sự.

Cô ta nghiêng mặt nhìn Aruki một chút rồi cười dịu dàng nói:

- Được rồi, Aruki, xin lỗi, tôi hiểu rồi.

Aruki khẽ mỉm cười và cô vũ nữ cũng cười theo. Dường như cô đã nhận ra, Aruki có cái gì đó rất đặc biệt. Không, không phải chỉ là đặc biệt mà còn là rất ko bình thường, nhưng lại rất đáng yêu.

Vũ công dừng lại trước Will và hỏi:

-Chào cung thủ, cậu tên gì vậy?

Will khẽ đáp:

- William, cô có thể gọi là Will cho ngắn gọn.

- Chào cậu, Will. - cô vũ công mỉm cười một cách lả lơi và tinh nghịch.

Ánh mắt cô lướt khắp một lượt nhưng khi vừa chạm ánh mắt ngài linh mục thì nó thay đổi hẳn, trở nên kì lạ hơn và có vẻ hơi châm biếm:

- Thưa ngài linh mục, tôi không hiểu một kẻ bán mình cho Chúa như ngài lại đến cuộc phiêu lưu mạo hiểm này làm gì? Đáng lẽ ngài nên ngồi trước tượng Chúa, cầm thánh giá và cầu nguyện chứ!

Đôi mắt tinh quái nhìn Raphiel một cách đầy thách thức. Ngài linh mục mỉm cười độ lượng nhưng đáp trả lại cũng rất sâu cay:

- Lạy Chúa, một tháng trước đây, tôi đúng như những gì cô nói. Nhưng giờ đây, tôi ở đây, không phải vì bản thân mà là vì tiếng gọi của Chúa. Tôi cũng thấy làm lạ vì một cô gái xinh đẹp như cô sao lại không ở các quán rượu nhảy múa mà lại đến đây làm gì? Đây đâu phải chốn dành cho những kẻ chỉ thích trưng diện?

- Ngài ăn nói hay lắm, chắc không giống loại người hay giảng kinh đâu nhỉ? Bằng không thì tôi sẽ phát ốm mất, và cái nhóm này trở nên "xui xẻo" không phải vì cậu bé tập sự dễ thương này mà là vì ngài mất.

- Raphiel - Linh mục mỉm cười đáp. - Và tôi không thích giảng đạo cho những ai không cần nghe. Mong là điều này sẽ khiến cô cảm thấy hài lòng ở tôi.

Cô vũ nữ nghiêng đầu mỉm cười rồi nói:

- Cảm ơn! Nếu thật thế thì tôi cảm thấy rất hài lòng.

Chợt cô reo lên:

- Quên mất, tôi tên là Cadilna, rất vui vì được cùng nhóm với mọi người.

Rồi cô cất lên tiếng hát và vươn tay lên cao, những ngón tay dập dìu theo tiếng hát, hai cánh tay trôi nhẹ trong không khí, đôi chân nhún nhảy và lướt trên mặt sàn. Bộ quần áo tung bay những dải lụa ở hai vai và hai cánh tay, tiếng nhạc ở chân reo lên những âm thanh trong trẻo hòa cùng nhịp hát; tất cả mọi người trong quán dõi theo cô:

" Tôi là một vũ công và tôi đi khắp mọi nơi. Tôi đi tìm, tôi tìm và tôi đã thấy, nơi tôi cần đến, nơi tôi tìm được niềm vui và quên đi nỗi cô đơn làm khô héo con người. Tôi đã tìm và tôi đã thất, các bạn của tôi ơi, tôi ở đây và tôi đã đến đây, tôi sẽ đi cùng các bạn. Cuộc phiêu lưu này sẽ là nhà của chúng ta..."

Mọi người đêu ngây người trước bài ca và điệu múa của Cadilna. Cô đã dừng múa nhưng dư âm vẫn còn lại trong căn phòng. Tiếng vỗ tay reo lên đồng loạt. Aruki thì cười mà nói:

- Woa, đẹp quá! Cô đẹp thật đấy, ngoài chị tôi ra, tôi chưa từng thấy một ai đẹp như vậy.

Cadilna cười bảo:

-Tất cả những người gặp tôi đều nói tôi là người đẹp nhất, chẳng nhẽ có người đẹp hơn tôi sao?

- Chị tôi đẹp lắm đó.

- Vậy tôi muốn gặp cô ấy quá, cô ấy tên gì vậy?

Aruki cười bảo:

- Chị ấy tên là Ang... - Chợt cậu im bặt. "Angella ư? Nhưng cậu đâu còn là Aruya nữa, Angella ko phải là chị của Aruki...phải không.... phải ko nào! "

Mắt Aruki đượm buồn:

- Ko còn, ko còn nữa... ko...ko phải nữa.

Cách nói của Aruki khiến Cadilna như hiểu ra:

- Xin lỗi, tôi ko muốn cậu buồn.

Aruki lắc đầu bảo:

- À, ko... ko sao đâu.

Cậu lấy lại vẻ tự nhiên nhanh chóng và nhìn quanh:

- Ủa, còn 1 người nữa? Còn ai vậy nhỉ? Chẳng nhẽ tai người đó bị điếc sao? Hay là để tôi hét lại lần nữa nhé!

- Sẽ bị điếc thật nếu như cậu hét thêm lần nữa đấy. - Một giọng nói lạ vang lên.

Aruki nhìn quanh:

- Ai? Ai đấy?

" Vụt", một bóng đen từ xà nhà nhảy xuống làm cậu hết hồn. Đó là tên đã để lại cơm thừa cho cậu. Hay lắm! Và bây giờ thì trời lại bắt hắn chung nhóm với cậu.

- Ha! Hóa ra là anh à? - Aruki nói, vẻ mặt sầm lại - anh bị điếc à, hay là câm, hay là mù mà không biết đường đến đây?

Sau một tràng mắng, Aruki chợt nhận ra cả quán trọ im phăng phắc nhìn cậu như thể cậu và tên đáng ghét đó là trung tâm của quán vậy. Aruki nhận ra vẻ lạ kì đó nhưng vẫn tiếp tục bài xỉ vả của mình:

- Anh nghĩ mình là ai hả? Cùng nhóm với một kẻ mù câm điếc đúng là 1 tai họa. Phải mời thì anh mới đến sao? Anh thử nhìn lại mình chưa? Giống y như một con quạ khoang vậy, đen hết chỉ trừ cái đầu là trắng. Thật là quái dị.

Cả quán trọ như đông cứng sau những lời đó.

- Này, Aruki! - Cadilna khẽ chạm tay vào người cậu và khẽ kéo cậu lại gần, thì thầm nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy: - Người đó... - Cadilna chảy mồ hồi và nói tiếp:- Đó là... là... 1... Sát thủ đấy.

Sau đó là khuôn mặt cười nhăn nhở của Cadilna và vẻ ái ngại của những người xung qunah dành cho cậu bé "nai tơ ngơ ngác" dám "vuốt râu hùm".

Aruki méo xệch mặt và quay lại nhìn, tên đáng ghét kia là... 1 Sát thủ ư? Là nỗi kinh hoàng của bóng đêm, là kẻ giết người ko ghê tay...? " Trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này?". Aruki xanh mặt lại và nhăn nhó.

Cặp mắt màu tím nhạt kia khẽ nheo lại như một sự chế nhạo rồi nhanh chóng lạnh băng trở lại. " Tên đó nhạo mình? Hắn ta dám nhạo mình. Trời ơi, mình điên lên mất. Mặc kệ hắn là Sát thủ hay là cái gì gì đi chăng nữa. Hắn ta ko khiến mình sợ đâu." Aruki thầm nhủ như thế. Cậu lấy lại tư thế ngay thẳng và nhìn thẳng vào mặt kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

- Sát thủ hả? - Cậu nói với cái giọng khinh khỉnh- Cũng oai ghê ta! Nhưng không có nghĩa thích làm gì thì làm đâu.

Mọi người xung quanh như tồi sầm mặt lại. "Thằng Tập sự này muốn về với ông bà nó sớm rồi đây."
Cadilna khẽ nhéo Aruki và bảo:

- Cậu làm cái gì vậy? Xin lỗi người ta đi.

Aruki cố tình nói thật to:

-Xin lỗi á? Còn lâu! Đối với một người vô tổ chức thì cần...

" Xẹt"... có một vệt sáng lóe lên rất nhanh và vài sợi tóc của Aruki rụng lả tả. Sát thủ thu vũ khí về nhanh chóng y như lúc rút nó ra. Người đó cất tiếng:

- Thôi ngay sự lắm lời đó đi và im miệng lại.

Aruki trong lòng hơi e sợ nhưng cậu vẫn nhìn hắn với ánh mắt dữ dằn. Cả một tuổi thơ sống trong những huyền thoại anh hùng của tổ tiên và của chính cha và chị mình đã rèn luyện cho Aruki tích cách kiên cường và cao quý, tôn trọng bản thân hết sức Cậu nói:

- Được thôi nếu điều đó làm phiền. Nhưng đừng nghĩ là tôi sợ anh và anh cũng chẳng bao giờ dọa được tôi đâu

Cái nhìn của Aruki chạm vào đôi mắt tím nhạt kia cũng lạnh lùng không kém. Tất cả mọi tác phong, ánh mắt khuôn mặt, giọng nói của Angella, Aruki cố nhớ lại và vận dụng bằng hết. Dường như điều đó giúp cậu tự tin lên rất nhiều. Ánh mắt tím nhạt như dịu đi và Aruki ngạc nhiên khi ẩn chứa trong ánh mắt ấy là một nụ cười. Aruki bối rối và khẽ đỏ mặt. Rồi ánh mắt không nhìn vào Aruki nữa mà quay sang những người khác trong nhóm nói:

- Xin lỗi, tôi không cố ý chậm trễ.

Raphiel cười và đỡ lời:

- Không không có gì.

Có vẻ bây giờ chỉ mình Raphiel là đủ bình tĩnh để nói chuyện với một kẻ bị coi là chúa nguyền rủa. Sát thủ nói tiếp:

- Tôi tên là Agent Ethel, và tôi rất mong mình sẽ không bị làm phiền trong chuyến đi này.

Giọng nói cứng như ra lệnh. Rồi Agent Ethel nói tiếp:

- Linh mục Raphiel rất vui vì có ngài trong nhóm, có lẽ ngài là linh mục trẻ tuổi nhất nhưng lại là linh mục mạnh nhất trong các linh mục được chứng kiến kẻ bị chúa nguyền rủa quay lại với ánh sáng mặt trời như thế nào?

- Tôi rất ngạc nhiên? Sao ngài biết tên tôi? Tuy nhiên tôi cũng sẽ không thắc mắc nhiều về ngài. Vì ngài yêu cầu không muốn bị làm phiền. Còn phần tôi; tôi đúng là linh mục trẻ nhất, nhưng mạnh nhất thì không dám. Cha Thomas còn mạnh hơn tôi nhiều - Raphiel cười đáp lễ

Agent Ethel có vẻ như không hoài nghi lắm nhưng anh phải công nhận đây quả là một vị linh mục khôn ngoan và khéo léo. Agent Ethel nói tiếp:

- Tôi đã rõ tên mọi người cả rồi, vì tôi đã đứng ở trên xà ngang kia quan sát - Rồi anh ta chỉ tay lên trần nhà - cho nên không cần ai giới thiệu lại đâu.

Aruki khó chịu bởi cái vẻ kiêu ngạo đó. Cậu đứng im, mặt cúi xuống, hơi thở vừa nặng nề, vừa khó chịu, hai hàng lông mi thì nhăn lại.
Ethel cũng nhận ra vẻ khó chịu của Aruki, đôi mắt của anh như sâu lại, tối đi. "Cử chỉ lúc nãy của cậu ta ... đáng ghét ... sao lại ... giống hệt thế nhỉ?"
Về Đầu Trang Go down
dark_sky
ATK Team Member
ATK Team Member
dark_sky


Tổng số bài gửi : 259
Join date : 16/05/2009
Age : 33
Đến từ : tứ bể là nhà

Chapter 9: Nhóm 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chapter 9: Nhóm 3   Chapter 9: Nhóm 3 I_icon_minitimeSat May 16, 2009 6:03 pm

hay wa lil oi!! kiem mai moi thay truyen nay`
Về Đầu Trang Go down
 
Chapter 9: Nhóm 3
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chapter 8: Chia nhóm
» Chapter 11: Lời hứa
» Chapter 12: Cầu xin
» Chapter 32: Lật tẩy
» Chapter 4: Rời trường

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ragnarok - Peon Allstars Guild :: The best Fan Fiction :: Truyện viết :: Những đứa con của thành Prontera-
Chuyển đến