Ragnarok - Peon Allstars Guild
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ragnarok - Peon Allstars Guild

Chào mừng các bạn đến với Peon Allstars
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chapter 10: Vị khách lạ mặt

Go down 
Tác giảThông điệp
Lilly
Admin Forum
Admin Forum
Lilly


Tổng số bài gửi : 101
Join date : 14/05/2009

Chapter 10: Vị khách lạ mặt Empty
Bài gửiTiêu đề: Chapter 10: Vị khách lạ mặt   Chapter 10: Vị khách lạ mặt I_icon_minitimeFri May 15, 2009 10:39 pm

Bất chợt một vị khách bước vào. Người đó trùm khăn kín người và tấm khăn thì phủ một lớp bụi dày ghê gớm. Ông chủ quán có vẻ cho rằng đây là loại khách "ko có tiền để trả" nên đã sai người làm ra đuổi khéo:

- Thưa quý khách, chỗ chúng tôi hết phòng rồi ạ.

- Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi.- Một giọng phụ nữ cất lên khiến mọi người ngạc nhiên.

- Chúng tôi không còn chỗ, thành thật xin lỗi, mời quý khách tìm quán khác cho.

-Vậy ra là định đuổi khéo.- Người khách mỉm cười và nói nhỏ.

Rồi cô nói với người giúp việc:

- Đừng lo, ta chỉ ở đây một lát thôi, sẽ có người đến đón ta. Các ngươi không phải sợ ta làm phiền đến việc kinh doanh của các ngươi.

Nói xong, người đó ngồi ngay xuống một chiếc ghế đặt cạnh nhóm Aruki.
Ông chủ quán thấy khẩu khí người đó "kinh" quá nên không dám đụng chạm, chỉ cầu mong người đó sớm đi. Còn người kia thì im lặng, ko nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy. Aruki nghĩ thầm: "Chắc là phải mệt lắm nên mới ngủ theo kiểu kia. Mà người đó là ai nhỉ? Trông cái dáng thấy...quen...quen."

.... Một lát sau:

Người đó bất giác ngẩng nhẹ đầu lên và nói:

- Cuối cùng cũng đã đến rồi.

Sau lời nói đó, người ta thấy 5 hiệp sĩ dừng đà điểu trước quán và bước vào. Lão chủ quán vồn vã ra đón tiếp, hỏi han nhưng họ dường như ko để ý. Bọn họ lạnh lùng bước đến trước người lạ kia. Ai nấy đều nín thở: "Tên đó chắc là một tội phạm bị truy nã." Mọi người đều nghĩ vậy. Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên hơn là sau đó, tất cả các hiệp sĩ đều quỳ xuống dưới chân người kia. Người đó nói:

- Đến rồi à, đứng dậy đi.

Các hiệp sĩ đều đứng dậy, hiệp sĩ đi đầu thưa:

- Thưa ngài, ngài đã trở về.

- Phải, ta đã về rồi.

Aruki nhận ra ngay hiệp sĩ vừa nói đó chính là Mike. Mike rất kính trọng người đó, còn người đó, qua giọng nói có thể đoán đó là phụ nữ. Vậy thì... người lạ mặt đó.... người đó chỉ có thể là....

Người đó tháo khăn choàng ra, mái tóc vàng óng xổ ra, sáng rực rỡ như mặt trời, gạt vài sợi tóc vướng trên mặt, người đó mỉm cười nhìn Mike và nói:

- Ta về rồi, Mike.

Aruki sững như một bức tượng. "Trời, chị, là chị, chị Angella". Trái tim của cậu như muốn nhảy ra ngoài vì xúc động.
Tiếng ồn ào vang lên: "Đó là Angella, là công chúa Angella." Rồi tất cả mọi người quỳ mọp xuống kính chào. Không, không chính xác, không phải là tất cả mà chỉ là hầu như thôi bởi vì có 2 người đứng ko nhúc nhích. Đó là Aruki và Agent Ethel.

" Chị ấy gầy đi nhiều quá, da chị sao xanh xao thế kia, tấm áo choàng dính đầy bụi. Chị đi tìm mình, tìm mình nên chị mới ra nông nỗi đó."

Aruki ngây người như tượng gỗ và nhìn Angella với ánh mắt đau khổ.

" Chị ra nông nỗi đó là vì em, vì một đứa em ko xứng đáng với sự quan tâm đó của chị."

Aruki cố giữ những giọt nước mắt nhưng đôi mắt cậu đã đỏ lên. Khuôn mặt cậu tái nhợt hẳn đi, dáng vẻ bần thần của cậu khiến cho Ethel cảm thấy ngạc nhiên: " Hừm, kẻ lắm lời đó lại có lúc như vậy ư?" Rồi anh nhìn Angella và thầm nhủ: "Vậy ra là người đó, công chúa Angella, đệ nhất chiến binh của vương quốc sao?"

Mike tức giận trước thái độ vô lễ của 2 người. Anh rút kiếm ra khỏi vỏ và nói:

- Vô lễ, sao gặp công chúa mà không quỳ xuống?

Aruki bất chợt thoát khỏi sự ám ảnh của suy nghĩ và giật mình trở về thực tại. Cậu hốt hoảng, lúng túng đến mức quên mất cần làm gì. May thay, Angella lúc đó nói:

- Bỏ qua đi, Mike. Chẳng có gì phải giận thế cả. Mọi người cũng đứng hết lên đi.

Thế là tất cả mọi người đứng dậy và giãn hết ra để tạo thành lối đi cho công chúa.

Angella khoan thai bước đi nhẹ nhàng ra cửa, bỗng nàng dừng lại. Nàng cảm giác có 1 ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm. Nàng quay lại và đôi mắt màu hổ phách của nàng bắt gặp ánh mắt màu tím nhạt. Hai người nhìn nhau, rất lâu, cái nhìn cũng rất lạ, không thể nào diễn tả bằng lời. Nó trầm lắng vô cùng, hai cái nhìn đó gặp nhau tạo thành một hỗ trũng sâu đen ngòm những vòng xoáy. Hai cái nhìn đó khiến cho Mike cảm thấy khó chịu còn Aruki thì thấy ngạc nhiên. Cậu biết đó là ánh mắt gì: "Đúng là cao thủ! Hai người đó đang trò chuyện bằng ánh mắt. Đã có lần chị kể cho mình nghe việc việc trao đổi này. Không biết họ đang nói gì thế nhỉ?"

Rồi bỗng Angella dừng ánh mắt đó trước. Mỉm cười dịu dàng, cô nói nhỏ - khẩu hình miệng và ánh nhìn rõ ràng là dành cho Ethel:
- Vậy hả? Vậy thì chúc may mắn.

Nàng quay đi ra cửa và bỗng quay đầu lại nói tiếp với Ethel:

- Tạm biệt.

Ánh mắt của Ethel như đáp trả lại lời nói đó, Angella khẽ cười rồi bỏ đi. Cô đã lên đà điểu và nói với Mike:

- Mọi chuyện chuẩn bị xong chưa?

- Dạ thưa, rồi ạ

- Tốt, chúng ta về lâu đài thôi.

Mike khẽ gật đầu và vẫy tay ra lệnh cho mọi người. Đoàn người đi được một quãng, bỗng Aruki bật hẳn dậy và đuổi theo, nhanh đến nỗi mọi người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Hổng lẽ cậu ta thích công chúa đến phát điên rồi? - Raphiel nói.

Will cười bảo:

- Chắc không phải đâu! Nhưng dù sao Aruki lại làm thế nhỉ?

Cadina thì nhăn mặt:

- Công chúa Angella đẹp thật đấy. Hơn cả tôi. Chán thật.

Rồi cô quay sang Ethel nói:

- Ê, sao lúc nãy anh nhìn công chúa dữ vậy? Bộ anh cũng "kết" cô ta rồi sao?

Ethel ngửng đầu lên, khuôn mặt bị che kín chẳng chút biểu cảm nhưng qua ánh mắt mọi người đều biết là anh đang cười.

Về Đầu Trang Go down
 
Chapter 10: Vị khách lạ mặt
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chapter 11: Lời hứa
» Chapter 12: Cầu xin
» Chapter 32: Lật tẩy
» Chapter 33: Nghi vấn
» Chapter 2: Sự hiểu lầm tai hại

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ragnarok - Peon Allstars Guild :: The best Fan Fiction :: Truyện viết :: Những đứa con của thành Prontera-
Chuyển đến