Ragnarok - Peon Allstars Guild
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ragnarok - Peon Allstars Guild

Chào mừng các bạn đến với Peon Allstars
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chapter 11: Lời hứa

Go down 
Tác giảThông điệp
Lilly
Admin Forum
Admin Forum
Lilly


Tổng số bài gửi : 101
Join date : 14/05/2009

Chapter 11: Lời hứa Empty
Bài gửiTiêu đề: Chapter 11: Lời hứa   Chapter 11: Lời hứa I_icon_minitimeFri May 15, 2009 10:40 pm

Aruki đuổi theo hớt hải và đã bắt kịp đoàn hiệp sĩ. Aruki lao vào và giữ dây cương của Angella. Mike trợn mắt và hét lớn:

- Vô lễ, sao ngươi dám...

Tất cả các hiệp sĩ khác thì đều trong tư thế sẵn sàng rút gướm khỏi vỏ. Tuy nhiên Angella vẫn bình tình và hỏi:

- Cậu bé, có chuyện gì vậy?

Aruki đờ người ra, chính cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại đuổi theo Angella. Angella vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời từ cậu. Aurki không biết mình nên nói gì, chợt như một phản xạ, cậu lắp bắp nói:

- Công...công chúa, tôi... tôi rất...vô dụng...nhưng....xin....hãy tin...tôi. Tôi sẽ... bảo vệ Prontera...xin...hãy tin...

Aruki ngước mắt lên nhìn Angella, cặp mắt màu đỏ rực như lửa và kiên định không kém gì sắt đá. Angella hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng mỉm cười đáp lại và nói:

- Cảm ơn cậu. Tôi tin, khi nói những lời đó, cậu đã khẳng định một điều. Đó là: cậu không vô dụng. Cố lên nhé.

Rồi Angella điều khiển đà điểu đi về phía lâu đài. Cả đoàn hiệp sĩ tùy tùng cũng tiến bước theo, chỉ còn lại mình Aruki đứng nguyên chỗ đó.

- Mình không vô dụng, chị đã nói vậy.- Aruki vui mừng nói nhỏ.

Cậu đưa mắt nhìn về phía lâu đài đầy tiếc nuối rồi nhanh chóng trở về quán trọ.

... Vừa bước vào cổng lâu đài, Angella chợt dừng lại đột ngột khiến cả đoàn hiệp sĩ không hiểu gì. Mike tiến lại gần và hỏi:

- Công chúa, có chuyện gì thế?

Angella không nói gì, cô nhớ lại cậu bẽ đã giữ dây cương của mình. Sao lại có nét giống Aruya thế nhỉ?

Angella nhớ lại:

Căn phòng của Aruya chỉ còn lại một mớ tóc và bộ đồ cải trang của nó thì biến mất. Rõ ràng là nó đã cải trang thành nam.

Phải rồi, cô nhớ lại tiếp:

Có một lần, Aruya năn nỉ Angella dạy cho vài đường kiếm nhưng Aruya học mãi mà không vô. Cô ném thanh kiếm xuống và ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt lên trời hít thở. Bầu trời Prontera trong nắng hè thật đẹp, một màu xanh trong và vài gợn mây trắng tinh như kẹo bông, hơi gió mát hòa vào lời ca của một nhạc công đâu đây và đặc biệt là cái nắng như mật ong rót xuống, ngọt ngào kỳ lạ. Aruya thốt lên:

- Đẹp quá! Chị Angella, Prontera đẹp quá.

Angella ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét của em gái, cô nói:

- Phải, Prontera luôn đẹp như vậy mà! Bây giờ em mới nhận ra sao?

Aruya tần ngần suy nghĩ và nói:

- Chị à!

- Sao vậy?

_ Em thấy mình thật vô dụng. Nhưng...em sẽ bảo vệ Prontera khỏi bọn quái vật. Chắc chắn đấy! Chị có tin em không?

Angella mỉm cười âu yếm nhìn Aruya, rồi cô khẽ ôm Aruya và nói:

- Em gái yêu quý, không tin em thì chị còn có thể tin ai? Em sẽ làm được. Chị biết điều đó. Chị em ta nhất định sẽ cùng làm được."


.......................

Angella khẽ lắc lắc đầu và trở về hiện tại. Câu nói của cậu bé đó và Aruya sao giống nhau đến thế? Lẽ nào... phải rồi... dáng vẻ đó... đó chính là Aruya.

Lập tức Angella quay đà điểu và nói với Mike:

- Xin lỗi, Mike, tôi phải đi có chút việc. Anh vào báo với vua cha là tôi sẽ về ngay.

Rồi Angella phóng đi mất dạng. Mike rất ngạc nhiên trước hành động của Angella, công chúa ko bao giờ có hành động nóng nảy như vậy. Anh khẽ lắc đầu và ra lệnh cho các hiệp sĩ khác trở về Hội.

............................................

Cùng lúc đó, tại quán trọ, Aruki đã trở về.

- Cậu bé "si tình" của chúng ta đã trở về. - Cadilna cười và reo lên.

Aruki cười trừ và giải thích:

- Nói lung tung gì vậy? Mọi người nghĩ xấu về tôi đấy à? Tôi còn "nhỏ" chán mà.

Rồi cậu cười và nói tiếp:

- Tôi vốn rất hâm mộ công chúa Angella vì các chiến tích của cô ấy. Hiếm...hiếm lắm mới có cơ hội gặp thần tượng nên tôi...

Cadilna cười bảo:

-Thôi khỏi giải thích, chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sắp khởi hành rồi.

Aruki ngơ ngác:

- Khởi hành? Chúng ta đi đâu?

- Hang Payon! - Giọng của Raphiel vang lên.- Tôi vừa mới bốc thăm vị trí cho cả nhóm.

Will như nhảy dựng lên khi nghe cái tin ấy:

- Cái gì? Sao...sao lại là hang Payon chứ?

Mọi người cực kỳ ngạc nhiên trước thái độ của Will. Raphiel nói:

_ Sao vậy? Tôi tưởng cậu sẽ rất vui khi được về làng cơ mà? Chẳng nhẽ lại không phải như vậy à?

Will tỏ ra bối rối:

- Không, không có gì... Mà thôi... Chúng ta...chuẩn bị đi thôi.

Nói là như vậy nhưng mặt của Will trở nên xanh lét như tàu lá. Mọi người dễ dàng nhận ra là anh đang sợ. Will không phải là loại người có thể giấu được cảm xúc. Và một điều nữa chắc là chính Will cũng không biết: đó là khi nói dối, hai cái tai của anh ta sẽ nhúc nhích.

Về Đầu Trang Go down
 
Chapter 11: Lời hứa
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chapter 12: Cầu xin
» Chapter 32: Lật tẩy
» Chapter 2: Sự hiểu lầm tai hại
» Chapter 4: Rời trường
» Chapter 9: Nhóm 3

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ragnarok - Peon Allstars Guild :: The best Fan Fiction :: Truyện viết :: Những đứa con của thành Prontera-
Chuyển đến