Ragnarok - Peon Allstars Guild
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Ragnarok - Peon Allstars Guild

Chào mừng các bạn đến với Peon Allstars
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chapter 12: Cầu xin

Go down 
Tác giảThông điệp
Lilly
Admin Forum
Admin Forum
Lilly


Tổng số bài gửi : 101
Join date : 14/05/2009

Chapter 12: Cầu xin Empty
Bài gửiTiêu đề: Chapter 12: Cầu xin   Chapter 12: Cầu xin I_icon_minitimeFri May 15, 2009 10:40 pm

Mọi người trong nhóm đã chuẩn bị xong xuôi. Aruki khẽ xốc lại chiếc ba lô con con của mình và nói:

- Ok, xong cả rồi. Mọi người thế nào?

Cadilna cười bảo:

- Cũng xong cả rồi.

Aruki tỏ ra là người mừng nhất trong nhóm, đây là lần đầu cậu đi xa như vậy. Aruki nói:

- Đây là lần đầu mình đi xa như vậy. Khoái thật.

Chợt một giọng nói vang lên:

- Phải rồi, sang tận "thế giới bên kia" cơ mà. Xa thế còn gì.

Ko cần nhìn, Aruki cũng bik đó là giọng của ai. Cậu quay lại nhìn Ethel và nói:

- Ờ, phải rồi, làm gì có ai đến đó rồi trở về thuật lại chuyện như tôi.

- Dám tin là trở về sao? Có mà một đi ko trở lại thì có. - Ethel vẫn tiếp tục đùa ác ý.

Aruki thì ko nói gì, cậu không thích cãi nhau với hạng người này. Nói nhiều chỉ mệt xác. Chợt Raphiel lên tiếng:

- Nào, mọi người, chuẩn bị xong cả rồi thì mau lên đường thôi.

- Phải lên đường ngay sao? - Will nói lấp lửng. Có vẻ như cậu ko khoái lắm

Cadilna ngạc nhiên:

- Cậu sao vậy? Đây là về làng cậu mà.

- Ờ...thì....- Will lúng túng ra trò.- Chặc,...mà thôi.

Aruki hớn hở đứng dậy trước và nói:

- Chúng ta đi thôi chứ?

Rồi cậu quay lại nhìn mọi người. Ai nấy đều đã tay nải sẵn sàng, chỉ riêng Ethel là ko có gì? Ngạc nhiên, Aurki hỏi:

- Sao vậy? Ko chuẩn bị gì à?

- Cảm ơn đã quan tâm.- Ethel giễu cợt.- Nhưng mà tôi ko cần chuẩn bị gì cả.

Aruki bực mình: "Làm ơn mắc oán." Cậu thầm nghĩ.

Raphiel nói:

- Đủ rồi, mọi người, chúng ta khởi hành thôi.

5 người đến chỗ nhân viên Kafa ở hướng 3h của thành Prontera và nói là muốn đến Payon. Cô nhân viên khẽ cúi người chào và kiểm tra thẻ của 5 người. Tuy nhiên, cái thẻ ko sao của Aruki hơi gây rắc rối 1 chút nhưng may mà có tài ăn nói của Raphiel nên cả 5 người có thể đi một cách yên bình.

- Mới mào đầu thôi mà đã có chuyện.- Ethel khó chịu, ý anh ám chỉ Aruki.

Cậu ko nói gì, cậu tự nhận là lần này cậu đã gây rắc rối.

.............................................
Lúc này, Angella dừng lại trước quán trọ, cô vội vã bước vào và hỏi thăm cậu bé Tập sự tóc đỏ. Người chủ nói là nhóm đó vừa mới khởi hành đến Payon. Thế là Angella lại phi đà điểu đi. Cô phi như bay và mong sẽ bắt kịp nhóm. Vừa phi, cô vừa nghĩ: " Hang Payon, trời ạ, sao lại là nơi đó. Nó chỉ là 1 Tập sự. Nó sẽ chết mất.". Có thể nói là chưa bao giờ Angella lại lo lắng và phóng nhanh như vậy. Có điều, cô dùng dịch vụ Kafa ở hướng 9h, ngược hướng với nhóm của Aruki.
............................................

Tại làng Payon,

Will đi một cách ko tự nhiên, luôn cúi mặt xuống đất. Cậu yêu cầu mọi người hãy rẽ vào quán trọ của làng cái đã. Thế là mọi người chìu ý cậu. Will lấy tay che mặt và hỏi người làm thuê:

- Ông chủ của cậu đâu?

- Cậu đợi một chút, để tôi đi gọi.

Một lát sau, ông chủ quán bước ra. Ông thét lên:

- Trời, cậu Wallow, cậu hại bọn tôi thê thảm quá.

Will khẽ hỏi:

- Cha tôi có đến đây ko?

- Ông ấy đã xới tung cả chỗ này lên ý chứ. Cậu ko thấy bọn tôi phải thay toàn đồ mới à?

- Ông ấy có còn định tìm tôi nữa ko?

- Cái gì mà ko? Ông ấy nói là sẽ xới tung mặt đất này lên để tìm cậu đấy. Cứ cẩn thận, ông ấy bảo tìm được cậu thì.... cậu sẽ biết tay ông ấy. Ko còn đơn giản như cái chuyện ở hầm ngầm nữa đâu.

Nghe xong lời đó, Will tái xanh mặt và...dần dần xỉu. Cả nhóm hốt hoảng đỡ cậu ấy dậy. Trong lúc đó, mọi người được nghe kể chuyện của Will:

Will tên đầy đủ là William Wallow, là người họ nhà Wallow có thế lực nhất làng Payon, ngay cả thủ lĩnh cũng có phần kiêng nể họ. Đấy là 1 gia tộc thợ săn hùng mạnh và Will là người kế thừa duy nhất. Tuy nhiên cậu ta có cơ thể yếu ớt và đặc biệt, cậu ta muốn trở thành một nhạc công giống như chú của mình. Điều đó khiến cha cậu tức giận và đã "dành" cho cậu ta 1 chế độ huấn luyện "đặc biệt", nghiệt ngã hơn cả địa ngục. Ko chỉ thế, hình phạt cho cậu ta cũng vô cùng tàn nhẫn khiến cho Will trở nên trầm cảm và ít tiếp xúc với mọi người. Gần đây, khi nghe tin về cuộc phiêu lưu, cậu ta đã trốn nhà đi và điều này... thực là 1 tai họa. Cha cậu đã xới tung cả làng Payon lên và sai người đi tìm cậu khắp nơi với 1 lời thề là: "Khi nào tìm được nó, nó sẽ biết, thế nào là CHẾT CÒN HƠN SỐNG."

Ông chủ quán lắc đầu khi kể chuyện về Will:

- Tội nghiệp cậu ấy, cậu ấy rất có thiên khiếu âm nhạc và chơi đàn luýt rất giỏi. Thế mà cha cậu lại... Đến tôi chứng kiến những hình phạt của ông ấy còn thấy rùng mình, ko biết cậu ấy chịu đựng thì thế nào nữa.

Aruki rất cảm thông cho Will vì cậu thấy trường hợp của Will cũng khá giống của mình. Và có khi là còn tồi tệ hơn. Tuy nhiên, có 1 kẻ "máu lạnh" ko hề biết thông cảm:

- Đúng là 1 kẻ nhát gan.- Ethel nói.

Aruki tức giận và phản bác:

- Anh ko được nói như thế, anh ấy làm như vậy là rất dũng cảm.

- Ngu ngốc thì có. Nếu thực sự dũng cảm thì hãy đối đầu trực tiếp ấy và đừng có để cho mấy rào cản ngu ngốc ấy chặn được mình. Chạy trốn, hèn nhát, ko dám khẳng định điều mình làm là đúng nên mới phải chạy trốn.

Aruki tức giận và định vạc lại nhưng.... ở ngoài quán trọ có tiếng kêu của chim đà điểu. Một cô gái bước xuống. Đó chính là Angella. Cô bước vào trong, tất cả mọi người vội vã ra tiếp đón. Angella nói:

- Ta muốn nói chuyện riêng với cậu bé tóc đỏ kia. Ông chủ, hãy chuẩn bị cho ta một phòng riêng.

Mọi người quay lại nhìn Aruki. " Cậu ta đã làm gì mà khiến công chúa tức giận đến mức ấy nhỉ?" Mọi người nghĩ vậy vì khuôn mặt của Angella đang ửng đỏ lên vì giận. Chính Aruki cũng ko hiểu tại sao." Chẳng nhẽ chị lại..."

Nhanh chóng, ông chủ quán đã chuẩn bị một phòng trên gác hai. Thế là Angella đi lên trước, còn Aruki thì lẽo đẽo theo sau. Đến nơi....

- Cậu Tập sự, tên cậu là gì ấy nhỉ?

- Dạ, dạ thưa, là Aruki.

- Aruki? Vậy mà ta còn tưởng cậu vẫn dùng cái tên Aruya đấy.

Aruki giật thót:

- Người... người nói gì vậy ạ?

- Thôi ngay trò nói dối đó đi. Em nghĩ là em có thể lừa được chị sao?

Tất nhiên là cả trong mơ, ko bao giờ cậu nghĩ là mình có thể lừa được Angella. Cậu thú nhận:

- Chị...em...em xin lỗi.

- Em xin lỗi? - Angella nói đầy tức giận - Em nói xin lỗi là được sao? Em có biết là vì em mà chị lo lắng đến mức đó nào ko? Cha quên ăn quên ngủ, tổn hao sức khỏe đến mức độ nào ko?

- Đó đâu phải là do em.- Aruki cãi lại.- Nếu không phải vì cha muốn gả em đi thì em đâu có hành động như vậy?

Angella ngỡ người. Cô chau mày và hỏi:

- Cha muốn gả em đi? Thật sao?

- Chính tai em đã nghe cha và đại thần Depeas bàn về đám cưới cho "tiểu công chúa". Ko phải em thì là ai?

Đám cưới? Angella suy nghĩ. "Đám cưới nào nhỉ? Cha, đại thần Depeas?". Và rồi cô bỗng phá lên cười, cái cười mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ cười như thế. Aruki ngạc nhiên, nhưng cậu nhíu mày lại tỏ ý là mình ko đùa. Angella lau nước mắt và nhịn cười nói:

- Đám cưới? Ý em là đám cưới của con mèo Xalasi của cha hả?

-Cái gì? Xalasi?

- Cái đám cưới mà em nói là đám cưới của con Xalasi. Nó đã được tổ chức được 2 tháng rồi. Đáng lẽ linh đình lắm đấy. Nhưng vì chuyện của em nên...

Aruki đỏ mặt. Hóa ra, mọi chuyện lại là như thế. Angella xoa đâu Aruki và nói:

- Được rồi, mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ. Em hãy theo chị về thôi.

"Về? Về ư?", Aruki ngước mắt lên nhìn Angella và nói:

-Ko, em ko về đâu.

- Sao vậy? Aruya, sao em lại...

- Chị, đây là con đường mà em lựa chọn. Em ko muốn rời xa nó. Ẻm xin chị, hãy cho em đi tiếp.

Angella thực sự tức giận. Cô lắc mạnh vai Aruki và nói:

- Em sao vậy? Em có bị làm sao ko? Em nghĩ là bọn quái vật ở hang Payon đơn giản như bọn Giọt nước Hồng và bọn Thỏ bông thôi sao? Em định chết chắc?

- Em biết là nó rất khó khăn. Tuy nhiên, em ko thể bỏ mặc đồng đội của em được.

- Em chỉ làm vướng tay vướng chân họ mà thôi. Em hiểu ko?

- Có lẽ thế. Song, em vừa học được 1 điều từ 1 người bạn, chị ạ. Đó là: một khi đã quyết tâm thì mọi khó khăn và rào cản đều phải vượt qua. Cho dù chị có bắt em về nhưng rồi em sẽ lại tìm cách thoát ra. Em xin chị! Hãy để em đi hết con đường mình đã chọn. Dù kết quả có ra sao, em cũng ko hối tiếc.

Đôi mắt đỏ rực như lửa cháy và kiên định hơn sắt đá của Aruki ngước nhìn Angella. Angella hiểu ánh mắt đó. Nó có nghĩa là: ko chịu lùi bước và kiên quyết theo con đường đã chọn. Khuyên nữa cũng vô ích, Angella nói:

- Thôi được, nếu đó là điều em đã quyết định. Chị cũng đành để em đi tiếp thôi.

Aruki vui mừng, cậu định nói cảm ơn nhưng Angella lại nói tiếp:

- Đừng vui mừng vội. Bất cứ khi nào chị biết em gặp nguy hiểm, chị sẽ bắt em về Prontera ngay.

Aruki hơi xịu mặt nhưng vẫn vui:

- Chị yên tâm, em hứa sẽ ko gặp chuyện bất trắc gì đâu.

Angella cười bảo:
- Hứa suông. Em biết được tương lai chắc.

Rồi cô trầm ngâm một lát và nói:

- Em còn giữ Chuỗi Thánh ko?

- Còn ạ.

- Hãy giữ nó cẩn thận, nó sẽ thay chị bảo vệ em.

- Nhưng em tưởng, Tập sự ko thể dùng Chuỗi Thánh?

- Chuỗi Thánh này thì khác. Em cứ giữ nó đi.

Rồi Angella thở dài và bảo:

- Giờ thì em ra ngoài được rồi.

Aruki bước ra với vẻ tần ngần, do dự. Cậu quay lại nhìn Angella, ánh mắt của cô ấy như khuyến khích cậu bước đi. Aruki quay gót và xuống dưới nhà. Mọi người đã đứng chờ sẵn:

- Thế nào? Công chúa gọi cậu có chuyện gì?

Aruki chưa kịp trả lời thì Angella đã xuống giữa cầu thang và nói:

- Sát thủ! Tôi muốn gặp riêng cậu một lát.

Ethel ngạc nhiên nhưng anh cũng đi cùng Angella lên tầng trên. Khi vào phòng, anh nói:

- Có chuyện gì vậy?

Angella nói:

- Tôi... có một chuyện có thể cầu xin anh được ko?

- Công chúa Angella danh tiếng lẫy lừng lại đi cầu xin 1 Sát thủ ư?- Ethel nói mỉa mai.- Nếu đã là cầu xin, thì cũng phải có lòng thành chứ? Như quỳ xuống chẳng hạn.

Ethel nhìn Angella với ánh mắt tinh quái và chế giễu. Nhưng Angella có vẻ như ko còn tâm trạng chơi trò đó nữa. Cô quỳ xuống theo đúng yêu cầu của Ethel:

- Cầu xin anh, xin anh hãy bảo vệ cậu bé Tập sự đó bằng mọi giá.

Ethel thực sự ngạc nhiên. Anh cố nén cảm xúc và nói:

- Bảo vệ Aruki ư? Tại sao?

- Anh ko cần biết tại sao. Chỉ cần anh bảo vệ Aruki an toàn trong chuyến hành trình này... tôi hứa...

Giọng của Angella trở nên kiên quyết nhưng hơi nghẹn ngào:

- Tôi hứa sẽ cho anh thứ anh muốn.

Nghe xong những lời đó, đôi mắt của Ethel sáng lên:

- Cô sẽ cho tôi thứ tôi muốn? Thật sao?

_ Chỉ cần Aruki bình an vô sự. Tôi sẽ làm đúng như những gì mình nói.

Ethel suy nghĩ một lát và hỏi:

- Tại sao cô lại chấp nhận yêu cầu đó của tôi chỉ vì một cậu bé? Nó...có quan hệ gì với cô sao?

Angella nhấn mạnh giọng:

- Anh ko cần biết điều đó. Chỉ cần anh chấp nhận lời cầu xin của tôi thôi.

Ethel có vẻ hiểu ra, có hỏi cũng chẳng ích gì. Anh nói:

- Tôi hứa, cậu bé đó sẽ ko bị xây sát, dù chỉ là một cái lông chân.

Angella mỉm cười mãn nguyện và nói:

- Vậy thì tôi cũng hứa là tôi sẽ cho anh thứ anh cần

Ethel đỡ Angella đứng dậy và nói:

- Khỏi cần quỳ nữa, công chúa. Tôi hiểu cô mà.

Rồi anh cầm một lọn tóc của Angella lên mân mê và nói:

- Cô thực sự cần làm vậy sao?

- Anh ko cần hỏi nhiều. Chỉ cần anh làm đúng, tất cả, tôi đều tự nguyện.

Ethel nói:

- Aruki! Tôi tin chắc, cậu bé đó sẽ cảm thấy hối hận vì đã ko nghe lời khuyên của cô. Qua chuyện vừa rồi. Có lẽ, tôi đã biết mang máng rồi đấy.

- Hội Sát thủ sẽ rất tự hào về anh đấy. Agent Ethel, một trong 4 chữ A. Anh là quân Át nhép phải ko? - Angella cười nói.

- Còn cô, là quân Át cơ mà.- Ethel nói.

Anh bước ra ngoài cửa và nói tiếp:

- Cứ an tâm, con Át bích sẽ ko gặp vấn đề gì đâu.

Rồi anh đóng sầm cửa lại. Angella khẽ lắc đầu và nói:

- Có lẽ, nếu ko phải như vậy, thì anh đã là quân Át rô rồi.

Ánh hoàng hôn bao phủ căn phòng và nhuốm nó một màu đỏ chói lọi.Mái tóc của Angella lấp lánh dưới ánh mặt trời nhưng đôi mắt màu hổ phách của cô lại bị mặt trời nhuộm thành màu của máu. MÁU SẮP ĐỔ RỒI.
Về Đầu Trang Go down
 
Chapter 12: Cầu xin
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chapter 11: Lời hứa
» Chapter 32: Lật tẩy
» Chapter 2: Sự hiểu lầm tai hại
» Chapter 4: Rời trường
» Chapter 9: Nhóm 3

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ragnarok - Peon Allstars Guild :: The best Fan Fiction :: Truyện viết :: Những đứa con của thành Prontera-
Chuyển đến