...Chợt Nhận Ra...
Có những [nỗi đau]
tưởng không bao giờ có thể nguôi ngoai...
Có những[vết thương lòng]
chỉ tạm lắng xuống mà không thể nào thôi xót xa....
Có những[giây phút]
chìm đắm trong bế tắc, tuyệt vọng mà nào biết ánh sáng đang le lói phía cuối con đường.
Có những đợi chờ vẫn cứ mãi hoài là chờ đợi...
Có những chiều lang thang trên phố tấp nập mà lòng lại thấy trống trãi vô cùng...
Có những tối nhìn mưa rơi mà lòng lại thấy nuối tiếc về một thứ gì đó xa xôi quá...
Có những điều không thể quên những trong lòng lại chẳng bao giờ muốn nhắc lại thêm một lần...
Có những hy vọng giúp ta sống có thêm một chút niềm vui nhưng sao nghĩ lại thấy chạnh lòng...
Có những điều qua đi rồi sẽ tan biến nhanh thôi theo miền kí ức...nhưng lại có những điều tồn tại mãi không hề phôi pha...cho dù có nói ra hay có giữ kín thì đó cũng chỉ là một góc khuất của tâm hồn...
Có một chút gì đó là lạ...có một chút gì đó rất mơ hồ....rất vu vơ nhưng lại rất thực...cho dù có tìm hiểu...có muốn biết rõ đấy là gì thì đó cũng chỉ là phía tối của một tâm hồn...
Có những lúc muốn chấm dứt tất cả nhưng lòng lại chẳng dứt khoát được...
Có những lúc cười nhưng nước mắt thì cứ lăn dài trên má...
Và chợt nhận ra...còn có những nỗi đau...
Khi trái tim chưa yên thì chẳng có gì là tĩnh lặng cả