Yuni™
Tổng số bài gửi : 438 Join date : 14/09/2009 Age : 30
| Tiêu đề: Anh ra đi, bỏ lại em một mùa hoa dại… Tue Sep 15, 2009 6:35 pm | |
| Anh ra đi, bỏ lại em một mùa hoa dại… Em trở về trong căn phòng trống rỗng Không một tiếng người, không một bước chân Chú mèo ngoan giờ cũng rong ngoài ngõ Chỉ mình em, trống vắng đến tê người… Anh!Có khi nào nhìn mưa bay qua khung cửa, anh chợt chạnh lòng nhớ về mùa hoa dại không anh?Có khi nào trong cơn say sau một cuộc tình bất chợt đi qua đời, anh khẽ khàng gọi đến tên em? Có khi nào anh ghé về bến đợi ngày nào, để nhìn lại làn tóc bay trong những buổi chiều lộng gió? Anh! Có khi nào anh sẽ về lại bên em? Bao đêm em vẫn hy vọng một sự mầu nhiệm nào đó sẽ đến, bao đêm nỗi nhớ trong em vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu anh rời xa em. Em vẫn mong chờ anh, vẫn mong anh cùng em tay trong tay trong những buổi chiều hoàng hôn tím ngắt, vẫn muốn nói với anh rằng em đang vỡ òa khi được hưởng niềm hạnh phúc bên anh…Nhưng rồi em tự hỏi mình, Mong những điều đó để làm gì? Đó có phải là thiên đường hạnh phúc như em vẫn hằng mơ? Anh giờ đã có cuộc sống của riêng mình, em giờ đây chơi vơi giữa những giông bão cuộc đời… Một mình em bơ vơ giữa chiều giông Sao cứ nhớ những cơn mưa ngày cũ Từng giọt mưa, sa vào trong khóe mắt Rơi xuống đời, những giọt đắng buồn đau Anh đã ra đi, bỏ em ở lại một mình, bỏ lại em niềm đau kéo dài như vô tận khi em đã mất anh…Anh ra đi không một lời từ giã, bỏ lại mùa hoa cúc vàng hoang dại cả một vùng ký ức. Em không muốn mình là một bông hoa dại lẻ loi giữa khu vườn kỷ niệm. Em muốn là hạt sương tan vào mỗi buổi sớm mai khi em vừa thức giấc, để em không còn cảm giác trống vắng khi bắt đầu một ngày mới. Em muốn là ánh trăng vỡ tan nơi bến đợi để không còn nhớ mong khi mỗi đêm về. Em muốn là giọt nước mắt, rơi vào lòng đêm sâu thẳm của góc nhỏ đời mình, để rồi ngày mai khi ánh dương vừa ló dạng, em thấy mình không còn những giọt nước mắt vì anh. Em muốn lang thang trong sâu thẳm tâm hồn mình, để rồi em có thể quên anh và bắt đầu cuộc đời mới của chính mình. Em thẫn thờ đong nỗi nhớ hàng đêm, Viết nỗi đau bằng những dòng nước mắt, Trái tim côi nhói đau như ai cắt, Giọt máu hồng trắng bệch với thời gian…Anh! Nếu xa nhau đơn thuần chỉ là từ bỏ một thói quen trong cuộc sống hàng ngày, chắc nó sẽ dễ dàng cho em. Nhưng nếu xa anh là ngừng yêu, ngừng nhung nhớ, ngừng nghĩ đến anh thì điều đó quả thật là sự tra tấn trái tim yếu đuối của em mỗi ngày. Vì tình yêu vốn như hơi thở cần cho sự sống, mà ai có thể ngừng thở khi vẫn hiện hữu trên cõi đời? Cũng như con người ta không thể chạm tới cái đáy sâu thẳm của nỗi đau mà không mất đi một phần sự sống. Em không thể sống một phần đời thực vật, em còn có gia đình, người thân và những đứa em thơ dại đang cần có em để tiếp tục đến trường. Em còn gánh nặng gia đình trên đôi vai gầy yếu đưối của em. Em không thể như một kẻ mộng du bay lờ đờ trong đêm tối, mà không biết rằng trong cái khoảng đêm vô tận ấy không có lối đi nào cho mình. … Thôi thì chỉ một đêm nay. Một đêm để trút hết nỗi lòng, trút hết niềm đau, và nỗi nhớ vào trong khu vườn hoang cũ, để rồi em trở về với chính em, trở về với với cuộc đời mới mà không còn sự ám ảnh của đêm và... anh! Đêm! Đêm tĩnh lặng, em trở về với em Với nỗi cô liêu khắc khoải đợi chờ... Đêm cô tịch, em ngồi đối diện với chính em Với bóng ai buông thả bên ánh đèn vàng úa… Đêm như chạm vào em Nỗi đau Niềm nhớ... Đêm mộng mị Hoang vu...
Đêm… Anh đi… Bỏ lại em một mùa hoa dại…xác xơ!
(Thương tặng em gái SCL) Một thời... Đã có một thời ta yêu nhau say đắm Nụ hôn đầu đời anh khẽ chạm môi em Hồn như say, bay bỗng giữa mây ngàn Em hạnh phúc, trào tuôn dòng nước mắt
Em đâu biết, giọt rơi từ khóe mắt Báo trước một ngày anh từ bỏ ra đi Giờ nơi đây hoa trắng đã héo màu Rưng rưng rớt, từng cánh tàn theo gió Vườn xưa giờ đã hoang vu, hoa cũng không còn tươi nguyên như ngày nào. Người đi cũng không một lần trở lại khu vườn cũ... Chỉ còn xơ xác những niềm đau! | |
|