Sinh lão bệnh tử là quy luật lẽ thường của tự nhiên, cái chết không loại trừ bất cứ ai. ( kể cả K )
Trong số những người sẽ ra đi về cõi vĩnh hằng, có không ít người trong số họ là người thân của chúng ta.
Con người thường lấy nước mắt để thể hiện sự thương nhớ của mình đối với những người đã khuất.Cũng có những người sẽ cười nhưng là . . . cười ra nước mắt . . .
Đã là con người ai cũng biết rồi cũng đến lúc mình sẽ “ra đi”, nhưng chỉ khác nhau ở chỗ có những sự ra đi được báo trước và không được báo trước.
Có những điều chúng ta tưởng chừng như ai cũng biết nhưng sự thực chưa chắc đã vậy. Có thể bạn đã biết “kiếp luân hồi", hay "sự sống trở lại sau cái chết” nhưng để nhận thức được sự tồn tại của đặc tính “sống” và “chết” trong bản thân của mỗi con người và làm thế nào để cân bằng mối quan hệ giữa chúng thì không phải ai cũng biết.
Từ khi một đứa bé cất tiếng khóc chào đời cho đến khi trở thành một ông cụ “gần đất xa trời” thì đó là cả một quá trình dài. Theo bản năng, con người thường ý thức trước được cái chết của mình.
Đôi lúc, khi con người ý thức được cái chết sẽ đến với mình thì sự ra đi của họ thật thanh thản.
Sự SỐNG Cái CHẾT là một cái gì đó mơ hồ mông lung . . .
. . .