Yuni™
Tổng số bài gửi : 438 Join date : 14/09/2009 Age : 30
| Tiêu đề: Tồn tại ... hay không tồn tại ?!! Tue Sep 15, 2009 7:52 pm | |
| Tự làm mình đau để nhận thấy mình đang sống câu nói bất hủ của mình ! ... Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày. Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi người hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hy vọng và mong chờ Nhưng tại sao vẫn muốn mơ ước vẫn muốn chờ đợi ... ngốc ... ko ngốc ! ...tồn tại hay ko tồn tại Đôi lúc đi qua nhau nhìn nhau và bước đi tiếp ... giận dỗi ... phiền muộn ... c/s dường như chỉ có sự giả dối và lừa lọc ... Chợt nhận ra mình sống thật trong 1 cuộc sống ảo quá chua xót khi thấy sự giả tạo ! đâu là sự thật ? Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra: vô tình gặp nhau 3 lần đó là nhân duyên. Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận ra rằng người bạn thân của ta tuyệt vời lắm Nhưng rồi sẽ có lúc cảm thấy tuyệt vọng cuộc sống đơn điệu ... trái tim chết lặng ... để rồi nghĩ tới điều gì đó xa xôi được coi là sự .... giải thoát ! Có một người sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu. Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau. BIết là mệt mỏi ... nhưng tại sao vẫn bước tiếp người ta nói rồi sau cơn mưa trời lại sáng không có chuyện gì là không thể xảy ra và không có cái gì là vĩnh cửu ... Giá như mọi chuyện cứ bình thản qua đi thì con người ta cũng chẳng cần suy nghĩ và bận tâm chuyện gì đâu nhỉ??? Có nhiều nỗI đau là do mình tự hành hạ và làm khổ bản thân Quanh mình bây giờ, niềm vui ít, nỗI đau nhiều. Quanh mình bây giờ, nhiều nước mắt, uất hận và những lo âu Quanh mình bây giờ, nhiều ngườI sống lạc lốI, quằn quạI trong thất vọng và nỗI đau chẳng thể đứng lên Và
Mình cũng vậy, sao ít khi mình là số ít ngoạI lệ trong cái hỗn đỗn xung quanh? Nuốt nước mắt vào trong tim, để cho nó chảy ngược, chát chúa Liệu mấy ai nhận ra, bộ mặt thật sau những lờI bông đùa và nụ cườI?
Đang cố gắng lắm, vứt lạI sau lưng những thất vọng, chán nản và nỗI đau, vứt lạI những tháng ngày đen đủI ko biết đã thực sự trôi qua hay chưa?
Vẫn biết cuộc sống có những tháng ngày như thế này, nhưng vẫn mong nó đừng đẩy con ngườI ta đến đường cùng….. Mình đang đứng gần sát bờ vực, và còn rất nhiều cánh tay vững chắc đang nìu giữ, nhưng biết đến bao giờ, những con ngườI xung quanh cũng sẽ ko còn đủ sức?
Thật sự nhiều khi thấy kiệt quệ, cả tinh thần và thể chất. Nhiều khi muốn ở một mình, muốn làm những trò dồ dạI để tự trừng phạt bản thân hoặc để cho bản thân có đôi chút thanh thản.
Có phảI bản thân đang đánh mất chính hình tượng của mình, đánh mất đi những gì của con ngườI mình, có phảI mình đang ngày một trượt sâu xuống con dốc?
Ánh sang le lói, hạnh phúc nhỏ nhoi, nụ cườI vụt tắt!
mình muốn tìm lạI chính mình…..!?
Sống Sao mà Mệt Mỏi quá Có Ai Nhấc Dậy Không? Thật sự là Cần Chết Đi 1 lúc Rồi Thật Sự Là Không Thể Nghe Thêm 1 Thứ Gì Thật sự Là muốn BuôNg Xuôi Đang Trùm CÁi Mặt Nạ Cười Không nổi Mà Vẫn Cười | |
|