Binh Yen
có ai hiểu thế nào là bình yên?
Là trời lặng gió ư? hay biển ko dậy sóng ?
Hay như hồn tôi lúc này đây, cô đơn và trống rỗng.
Không một chút yêu thương, không một chút tư tình...
Hoàn hảo quá không em - một cuộc đời không tì vết
Vì tất cả cứ trôi, lặng lẽ đến không ngờ
Tôi chẳng còn xúc cảm để làm thơ
Đời ngừng thở và hồn tôi chai sạn.
Cuộc đời như khẩu súng hãm thanh
Nổ vào tôi trăm nghìn phát đạn
Làm nhói tim tôi trong tĩnh mịch, âm thầm
Đau đến triệu lần mà tôi vẫn lặng câm
Chỉ ước được "bình yên", tôi vờ như vô cảm...
Nhưng bình yên đến giữa một vùng ảm đạm
Của đơn lẽ vây quanh, của cô quạnh đến nao lòng
Qua rồi thuở ấu thơ, đời bình yên như một màu hồng
Chẳng lo lắng, băn khoăn
Chẳng se lòng vì ai đó...
Người ấy đã khiến tôi từ bỏ
Cái vỏ ốc bình yên tôi trú ngụ tự lâu rồi
Thà em đừng hiện hữu giữa đời tôi
Sẽ tươi tắn, vô tư Sẽ hồn nhiên, yên ả...
Qua rồi những cơn giông, đời lại "bình yên" quá
Đến nỗi tôi nghe... cả hơi thở cũng tự tình
Ngày tháng lại bình yên, tôi với chính mình
Nhưng mãi mãi, bình yên tôi trọn vẹn???