Ethel xuống trước, một lát sau, Angella mới xuống. Cô ko nhìn Aruki lấy một lần mà thẳng bước ra ngoài và lên thẳng đà điểu bỏ đi. Aruki nhìn theo và khẽ thở dài. Cậu quay sang Ethel và nói:
- Công chúa gọi anh có chuyện gì vậy?
- Cậu ko phải quan tâm. Cậu đâu phải gì của cô ấy.
Ethel nói với giọng khinh khỉnh. Anh lập tức bỏ đi. Aruki buồn bã, cậu ko hiểu rốt cuộc là chị với tên Sát thủ kia có chuyện gì. Cậu chỉ biết, cậu đã làm chị buồn. Aruki thở dài. Chưa bao giờ cậu thấy chán nản như thế.
...
Will cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cậu ta đỏ mặt và có vẻ như xấu hổ khi mọi người biết chuyện của mình. Tối hôm đó, khi mọi người nghỉ ngơi trong quán, một mình Will lẳng lặng bỏ ra ngoài. Cậu đến một cái hồ và tựa lưng vào gốc liễu. Ánh trăng sáng soi tỏ hồ nước lấp lánh, Payon đẹp, một cái hoang dã và yên bình.
- Cậu sao vậy? Bỏ trốn tiếp à?
Will ngước mắt lên. Đó là Cadilna. Cậu chỉ mỉm cười, ko đáp. Cadilna xịu mặt, cô chìa ra trước mặt cậu một thứ:
- Chơi đi, ông chủ quán bảo cậu chơi hay lắm mà.
Đó là một cây đàn luýt. Will cầm lấy và nói:
- Cô muốn nghe sao? Nó ko hay bằng các nhạc công cô từng gặp đâu. Rồi cô sẽ cười nó thôi.
- Thì cậu cứ chơi đi.- Cadilna giục.
Will so phím và bắt đầu. Sau khúc nhạc dạo, cậu bắt đầu hát:
Tôi muốn là tôi. Tôi muốn là chính tôi. Tại sao là chính mình lại khó quá. Tôi phải làm gì? Tôi chơi đàn ko phải vì bản thân, tôi muốn vì mọi người. Ai là người hiểu cho tôi. Tiếng đàn ư? Hay là gió. Tôi làm gì, chính tôi cũng ko hiểu. Ánh trăng sáng có dẫn lối cho tôi? Mặt nước lặng trôi mang theo tôi với khúc tâm tình. Tôi phải làm gì để là chính tôi.
Cadilna im lặng nghe khúc nhạc. Nó hay hơn và chân thành hơn bất cứ khúc nhạc nào mà cô đã từng nghe. Cô vỗ tay khi khúc nhạc kết thúc và nói:
- Hay lắm đó.
Will cười, đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy lời khen ngợi. Chợt có cái gì đó ở phía đằng đông xua tan đi cảm xúc đó. Ánh mặt trời đã tới, pha hồng cả vùng phía đông. Will đứng dậy và nói:
- Vào chuẩn bị đi thôi. Chúng ta phải lên đường rồi.
......................................
Prontera;
- Mike, quân đội thế nào rồi?
- Thưa công chúa, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Những người dân ở vùng ngoại ô?
- Đã được đưa đi sơ tán.
- Tốt. - Angella gật đầu.
Mike khẽ hỏi:
- Thưa công chúa, liệu mọi chuyện có diễn ra như công chúa suy đoán ko?
Angela ngạc nhiên nhìn Mike và nói:
- Cậu nghi ngờ tôi sao? Tôi dám khẳng định đấy, Mike. Sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra thôi.
Chợt cô ngừng lại và nhìn ra bên ngoài:
- Có cái gì đó... rất khó chịu... tôi có thể khẳng định...chúng...đến rồi.
Sau lời nói đó của Angella, lập tức cấm quân ngoài thành vội vàng vào thông báo:
- Thưa công chúa, chúng... bọn quái vật... đến...chúng đến rồi.
Angella có vẻ như đã có chuẩn bị trước. Cô lập tức khoác giáp và đội nón bảo hộ vào và ra lệnh:
- Ra lệnh phòng thủ đến cùng, tất cả người dân lập tức đưa đi sơ tán.
Rồi cô và Mike nhanh chóng lên đà điểu. Angella hướng mũi kiếm về phía trước và hét:
- Bằng mọi giá phải bảo vệ Prontera.
Các chiến binh khác hò reo hưởng ứng. Angella ra lệnh:
- Tất cả, xuất quân.
Lập tức, các hiệp sĩ, các chiến binh thập tự phi đà điểu như bay về phía trước. Các kiếm sĩ thì chạy theo sau. Angella dẫn đầu đoàn quân lao ra cổng thành để đối phó với đại quân của đám quái vật. Chúng kéo hết tất cả về đây như thể Prontera là một cục nam châm lớn còn chúng là đám mạt sắt vậy.
----------------------------------------
Cùng lúc Angella và các chiến binh khác đang đánh nhau để bảo vệ thành thì Aurki cũng gặp rắc rối lớn.
- Sao cậu bảo bọn Liễu rất yếu hả? - Aruki gắt Will.
- Xin lỗi, tôi cũng ko rõ nữa. Bọn chúng chưa bao giờ dai sức và hung hãn như thế... Hơn nữa... Liễu chưa bao giờ tấn công theo bầy. Có chuyện gì xảy ra vậy? - Will giải thích.
Đúng vậy, nhóm 3 đang gặp rắc rối với bọn Liễu. Nghe thật nực cười phải ko? Nhưng sự thật là như vậy. Bọn Liễu ko chỉ hung hãn hơn mà còn mạnh hơn. Chúng tự động tái sinh lại các phần bị tấn công.
- Tôi bực bọn này lắm rồi. -Ethel nói.
Lập tức vũ khí của anh bay vèo vèo và chém đứt đôi xác bọn Liễu. Nhưng chúng lập tức đứng ngay dậy và còn nhân lên gấp đôi. Cadilna sợ hãi nói:
- Sao bọn chúng giống thây ma vậy?
Aruki hét lên:
- Raphiel, làm gì đi chứ? Làm ơn.
- Tôi đâu có rảnh tay?
Đúng vậy, Raphiel đang bị bao vây lớp lớp trùng trùng.
- Chết tiệt thật, phải làm gì bây giờ.- Raphiel nói.
Rồi bất chợt lọ thánh thủy của Raphiel bị rớt xuống, vỡ tan tành. Những giọt nước bắn vào lũ Liễu khiến chúng ré lên và cháy thành than. Raphiel ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Sao lại... lẽ nào lại thế?
Rồi ngài tung hết thánh thủy ra. Bọn Liễu chết như ngả rạ. Raphiel xem xét kỹ và nói:
- Đúng rồi. Có cách rồi.
Rồi ngài hét lên:
- Mọi người, lại chỗ tôi ngay.
Ko cần biết thế nào, nhưng tất cả đều cố thoát khỏi lũ Liễu đó và đến chỗ Raphiel. Tuy nhiên, người gặp khá nhiều khó khăn là Aruki. Cậu ko sao thoát khỏi bọn chúng.
- Cái tên vô dụng này...- Ethel bực mình lầm bầm.
Rồi anh lao ngay đến, phá vòng vây hộ Aurki và xách cậu đến chỗ Raphiel. Raphiel yêu cầu mọi người đứng thật sát nhau. Còn ngài giơ chuỗi Thánh lên cao cùng với lọ thánh thủy. Chuỗi thánh phát ra ánh sáng lấp lánh rồi chói lòa lên, ánh sáng đó chiếu qua lọ thánh thủy khiến nước trong đó bay ra và tạo thành cơn mưa nhỏ. Bọn Liễu gặp cơn mưa đó như gặp hạn vậy, chúng bốc cháy lần lượt và thế là mọi chuyện được giải quyết xong. Raphiel thu phép lại và khuỵu xuống để nghỉ. Sau một hồi khôi phục lại sức lực, Raphiel nói:
- Mọi người ạ, có chuyện ko lành rồi.
Ngài ngừng lại và nói tiếp:
- Bọn Liễu này đã bị thây ma hóa.
- Thây ma? - Mọi người hét lên kinh hãi.
Raphiel khẽ gật đầu và nói:
- Có vẻ như thực sự có chuyện rồi.
..........................
Prontera.
Cuộc chiến vẫn diễn ra ác liệt. Cả bầu trời bị nhuốm một màu đen ngòm. Lực lượng của Prontera quá ít, còn những con quái vật thì trở nên mạnh bất thường. Chúng đã được tiến hóa, mạnh hơn, khỏe hơn, hung hăng hơn...
Bây giờ, cách duy nhất còn có thể trụ vững là bảo vệ mọi giá Kim Thạch của thành phố. NHƯNG....